Thứ Sáu, 3 tháng 4, 2009

An Ủi

An Ủi
Vành Khuyên

Hắn khẳng định tôi viết về hắn bạn ạ. Tôi hỏi bài nào? Hắn bảo người đàn ông trong tất cả các bài xấu tốt gì cũng có bóng dáng của hắn. Tôi bảo, vô duyên. Hắn vẫn cười. Nụ cười không dấu được ẩn ý. Tôi hỏi, nói thế để làm gì. Hắn thú nhận, cũng thú vị là bà thương tôi đến như vậy.

Tôi hết chịu nổi, bà thương ai, bà dám nhận. Thậm chí bà đã chửi ai, bà cũng dám nhận. Nhưng cái kiểu hắn nói như là tôi thậm thụt với cái hoang tưởng của hắn là tôi thương hắn nghe nó đểu đểu và tự cao làm sao. Tôi chúa ghét những kẻ tự cao, coi trời bằng vung. Con bà nó, giỏi đến đâu cũng có người giỏi hơn, cái điều dám nghĩ ai cũng thích mình thì một là khùng, hai là đã thất vọng hết chuyện trong đời , đi kiếm thất vọng khác chơi cho vui. Nói thế cũng chẳng khác nào khùng, vậy hắn khùng thật.

Chị ạ, anh ấy vừa phá sản vì bị bạn bè lừa, vừa mất vợ vì lo làm ăn quá, chị ấy dẫn con đi rồi. Bám víu vào đâu hả chị? Chỉ còn mỗi một chỗ là nhìn bài viết của chị thấy chính anh ấy là niềm vui thì chị cũng đá ra thì người ta bám vào đâu nữa.

Con mẹ này nói kỳ nhỉ, thế là cô bảo tôi chấp nhận tôi viết về hắn vì tôi thương hắn dù thật tình tôi không có hay sao. Bộ trong đời hắn chưa đủ lừa dối để tôi phải lừa hắn thêm hắn lần nữa sao? Vô lý ! Khi hắn biết tôi nhận chơi để an ủi mà sự thật là không có thì chẳng khác nào tôi chấp nhận hắn chửi vô liêm sỉ vào mặt sau này. Khuyên cái kiểu gì thế.

Một điều tôi thấy đáng trân trọng là trong các bài viết của tôi, tôi chửi đàn ông đến tệ, tôi lột sạch cái xấu xa, cái vị kỷ của đàn ông mà khi không đâu hắn dám nhận là hắn và còn cho đó là vì tôi thương hắn thì hoặc là hắn là cao nhân hai là dị nhân.

Tôi chỉ biết ơn hắn đã đọc và hiểu ít nhiều gì hắn cũng nhận ra mình nếu điều đó không còn chấp nhận được từ hắn, hắn đứng lại tự nhìn và thành con người khác hắn thích hơn là tôi mãn nguyện lắm rồi.

Còn cái điều kia, quên đi nhé. Tôi chẳng việc gì lại chui vô cái đầu hắn chi cho mất công.

Tôi chỉ viết, nhìn ngay chính trong nhà mình mà viết. Người đàn ông nào bạn nhận ra, có thể ngay bên cạnh bạn, có thể ông hàng xóm, chớ vơ vào mình chi cho mất công. Tự bạn tự quyết định cuộc đời bạn và theo tôi, người viết chỉ thẩy lên bàn những vấn đề trong cuộc sống thôi bạn ạ.

Bạn tin hay không, tuỳ nhé.

Không có nhận xét nào: