Thứ Bảy, 11 tháng 4, 2009

Bỗng Dưng Muốn Khóc

Bỗng Dưng Muốn Khóc
Vành Khuyên

Người trong nước cảm kích phim VN cũng lắm mà chê phim VN cũng nhiều.

Tôi có lợi thế là không thích Hàn Quốc, không coi phim Hàn, không mê tài tử Hàn vì không có thời gian nên khi có dịp xem phim Việt Nam, tôi thích và say sưa vô cùng, thậm chí phải nói là mê vì tôi như được trở về cái nôi của mình ngày xa xưa với những con đường, hàng cây và những cảm giác tình cảm tôi từng có tại quê nhà.
Bỗng Dưng Muốn Khóc là một bộ phim tạo ấn tượng quá sâu sắc với tôi và cho tới lúc này tôi không còn phân biệt được tôi thích Bảo Nam, Trúc hay thấy Lương Mạnh Hải và Tăng Thanh Hà gần gũi và quá gần như là hai người bạn thân thiết tôi từng quen dù tôi chưa một lần gặp họ, chưa bao giờ biết họ ngoài đời và họ chẳng biết tôi là ai vì họ là những diễn viên nổi tiếng.

Mỗi ngày về nhà, tôi vào mạng tìm những đoạn thoại trong phim giữa họ với nhau mà tôi cảm kích. Tôi xem đi xem lại, xem tới xem lui, xem xong sợ quên ghi xuống số tập đó khi nhớ lại xem lại tiếp.

Cô Trúc cũng có thể là tôi, bình dị và thẳng thắn nhưng rất tình cảm và tốt bụng. Bảo Nam có thể là một người tôi từng biết, hay chưa từng biết nhưng những nét quen quen của một con người tập quen và kiên nhẫn với cuộc sống từ trên trời rớt xuống đất đâu đó cũng làm cho tôi tìm lại được một ít cảm giác của chính mình khi từ Việt nam đến ở tạm tại trại tỵ nạn của Thái nơi trước kia từng giam tù nhân trộm cướp của đất nước này.

Ngày nào như ngày nấy, tôi vào mạng tìm tất cả những bài báo và hình ảnh của hai bạn Lương Mạnh Hải và Tăng Thanh Hà coi chơi cho đỡ nhớ. Trời, trời, vai diễn của họ khi không nhập vào cuộc đời tôi lãng xẹt. Có họ, đọc họ, xem họ diễn, tự nhiên tôi thấy bớt cô đơn, bớt trống vắng dễ sợ. Tôi cùng cười với họ qua những tiếng cười trong phim. Tôi khóc khi họ khóc dù biết họ phải khóc để đóng phim.

Tôi cô đơn quá phải không hay chính họ đã xua đi cái cô đơn của tôi tạm thời một cách rất hoàn hảo để tôi có thể trở lại với đời sống thực của mình, rất thực và rất con người bạn ạ.

Cho Một Ngày .

Không có nhận xét nào: