Thứ Ba, 21 tháng 4, 2009

Tiền

Tiền
Vành Khuyên

Trong đời, cái tôi cần nhất là tiền, không nói điều này trước tiên, mặt tôi đầy một chữ sạo.

Cái tôi khinh bỉ nhất cũng là tiền vì từ tiền, bạn bè, anh em, cha mẹ, người thân sỉ nhục nhau, khinh bỉ nhau và coi rẻ nhau như những người xa lạ.

Cái tôi không muốn nghĩ tới nhưng phải nghĩ tới và làm việc mỗi ngày cho nó cũng là tiền.

Cái tôi thấy không quan trọng mà bắt buộc phải cho là quan trọng vì nó bảo vệ những thứ quan trọng khác cho đời sống thường nhật của tôi đâu có gì khác ngoài tiền.

Cái tôi có thể bỏ ra mà không tiếc nhưng điều tôi tiếc là tôi đã bỏ ra cho người nhận hiểu sai về tôi trong đa số các trường hợp hơn là hiểu đúng vì tiêu chuẩn sống của họ và của tôi khác nhau.

Cái tôi có thể sống chết để giành lại vì tôi kiếm được từ mồ hôi nước mắt dù chỉ một đồng, và sẳn sàng không nhặt cả tờ năm đồng thấy rớt ngoài đường vì nó không phải của tôi cho dù của ai cũng mặc.

Có người bỏ ra cả tháng, cả ngày để đợi tôi đưa hết tài sản của mình cho họ đi làm giàu, cuối cùng cũng tốn hơi mất công vì tôi biết khi họ bỏ ra thời gian như vậy, ý định của họ không thể nào chân chính được.

Có người chỉ cần nói chưa tới hai câu tôi đã đưa được tiền cho họ.

Tiền có mãnh lực đến thế ư?

Tuỳ bạn, và với tôi nó là tổng hợp tất cả những thứ trên đó bạn.

Không có nhận xét nào: