Thứ Ba, 21 tháng 4, 2009

Du Lịch

Du Lịch
Vành Khuyên

Ngay từ hồi còn bé, tôi đã rất thích du lịch. Nghĩa là đi đâu ra khỏi nhà là tôi vui à. Có những buổi trưa còn quá nhỏ chưa đi học, tôi trốn nhà lẽo đẽo đi theo bà chị tôi đến lớp học, xin chị ngồi cạnh. Bà chị tôi cũng khùng, cho tôi ngồi luôn, không cần dắt tôi về nhà, làm bà nội và cha mẹ tôi phát hoảng vì sợ tôi bị bắt cóc. Cuối ngày tan học, họ thấy bà chị tôi dắt tôi về. Vậy mà họ chỉ ôm tôi khóc còn chẳng đánh, mắng gì tôi. Chắc sự khủng hoảng tôi không còn trên đời khiến họ sợ chăng ?

Lớn lên chút, ai đi đâu tôi cũng đòi theo. Học bài xong chưa không cần thiết, đi chơi là khoái à. Đi đâu cũng được, miễn là được nhìn những cảnh khác cảnh trong nhà, hay phải nhắm mắt ngủ trưa theo mệnh lệnh dù tôi không muốn.

Khi đủ lớn để được chính thức cho đi xa, tôi lại mắc cái bịnh cứ đi xa chút là nhớ nhà, hăng hái đi cho lắm đi độ 20 phút xin về liền vì tôi thấy nhớ má tôi quá, nhớ bữa cơm gia đình và nhớ cái góc nhỏ tôi hay nằm đọc sách trên lầu. Dù cả mấy anh chị em đi hết, tôi có ở nhà vì nhớ mẹ cũng chỉ có một mình thì biết làm gì.

Cũng coi như sinh ra ở Sài Gòn cho tới 24 tuổi, tôi cũng đâu đó lòng vòng Sài gòn và các vùng phụ cận Hóc Môn, Thanh Đa thôi chứ còn chưa đi đâu xa.

Qua tới Mỹ, chuyến du lịch đầu tiên của tôi với cả gia đình là tới Đảo Victoria của Canada đi ngang qua thành phố Vancouver của Canada sau hai năm tôi tới Mỹ. Canada, một đất nước rộng lớn và đẹp thật. Dù biết nó đẹp, sang trọng và lộng lẫy như thế, nhiều những gì còn bí ẩn và chờ đợi được khám phá như thế, tôi vẫn đọc được một sự khắc khoải trong lòng đi đâu cũng không yên như ngày tôi còn bé.

Định cư được 5 năm tôi làm chuyến du lịch đầu tiên một mình từ Oregon xuống California thăm những người bạn học thời trung học. Một mình tôi lang thang các chợ và phố xá của người Việt, Đại Hàn, dù giao tiếp được với họ, tôi vẫn tự thấy mình lạc loài làm sao đó, không có một chút cảm giác hưởng thụ nào và chỉ như chuyến đi tách tôi ra khỏi công việc nặng đầu sau 5 năm tới Mỹ.

Những chuyến đi sau này tới California vì tôi có cô em gái ở đó, dù ở ngay nhà em gái, tôi vẫn thấy lạc lõng .

Tôi hiểu ra, tôi đã lạc lõng tự bao giờ, tự thấy mình không thuộc về chỗ nào, chỗ có tình thân thì không có người thân, chỗ có người thân thì không thấy quen thuộc. Cảm giác lạc lõng đó theo tôi mãi. Tôi nghĩ có lên tới tận thiên đình tôi vẫn thấy lạc lõng chứ đừng nói thấy vui.

Vậy mà chỉ coi qua ti vi, thấy biển Bình Thuận, những bãi cát trắng, những bờ biển chạy dài, tôi chỉ ước có một ngày nắng được tận mắt nhìn bãi biển đó và hạnh phúc tràn ngập khi nhớ lại cái ngày mình đã nhìn qua ti vi.

Cảm giác này tôi đã có một lần khi đứng trước biển Thái Bình Dương nơi tôi đang sống, tôi biết phía xa thật xa bờ bên kia là Việt Nam, quê hương tôi, những hình ảnh không thực trước mắt nhưng vẫn có thể làm tôi xúc động.

Du lịch, cần chi phải đi xa, chỉ cần một cảm giác nhớ về quê hương qua hình ảnh tôi đã thấy mình hạnh phúc vì được du lịch rồi bạn ạ.

Không có nhận xét nào: