Thứ Sáu, 17 tháng 4, 2009

Thành Công

Thành Công
Vành Khuyên

Tôi không tự coi mình là một người thành công theo con mắt của người khác. Những gì tôi có, những gì tôi đang sở hữu tôi phải đổ mồ hôi, đấu tranh thật sự mỗi ngày trong một đời sống chạy theo thời gian và tại một đất nước tôi không biết có nên nhận là đất nước tạm gọi là quê hương thứ hai của tôi hay không nữa.

Tại Việt Nam ngày nay tôi biết có hai chiều hướng, một là rất khinh Việt Kiều vì họ muốn khinh khi họ thấy những người từ nước ngoài về nổ về đời sống ở nước ngoài đến là ba sạo. Tôi không thuộc loại này. Một chiều hướng khác là nghĩ Việt Kiều luôn có tiền và luôn sẳn lòng làm từ thiện. Tôi cũng không thuộc loại này luôn. Thiệt tình là lương hàng tháng tôi còn nuôi chính tôi và hai con rất chật vật.

Tôi rất ghét tính cách sĩ diện của một số người Việt nam trong nước, tiêu xài còn phung phí và rất chảnh, chảnh còn hơn những người họ gọi là Việt Kiều giàu có.

Tôi sinh ra trong gia đình rất nghèo. Thuở nhỏ, mẹ tôi cho mặc quần áo rách ra chợ. Mẹ tôi dạy không được xấu hổ nếu quần áo có rách mà không thiếu nợ ai được rồi. Mắc chi mắc cỡ.

Đang tuổi lớn là thiếu nữ, tôi ngượng vô cùng với cái quần vải đen vá trước vá sau nhưng mẹ tôi nói đúng, tôi có thiếu nợ ai, trả thiếu tiền ai đâu nên cứ ra chợ là ra chợ.

Ra nước ngoài, tôi cũng theo tính cách đó mà sống, thấy quần áo rẻ mới mua, lỗi chỉ một chút không sao, miễn không thủng lỗ được rồi. Tôi không tập quen đồ hiệu, hàng sang trọng. Tôi trọng và tập trọng cái bên trong con người, sau cái lớp quần áo bên ngoài hơn là trọng bề ngoài mà người đó ăn nói vô phép và thiếu tôn trọng tôi như một con người bình đẳng.

Trong nhà tôi có những đồ cũ, rất cũ, không tân thời như những gia đình khác. Nhưng chưa bao giờ tôi có suy nghĩ phải bằng người này, người nọ qua những phương tiện vật chất.

Tôi học từ những người xung quanh cách xài tiền đúng, hợp lý chứ không phải học đua đòi họ có cái gì tôi phải có cái đó.

Cuộc sống nhìn ngang như vậy đã dành cho tôi một số thời gian tìm về với nguồn gốc của mình nhiều hơn là lo tu chỉnh cái bề ngoài cho giống với người bản xứ.

Tôi bị chính người thân trong gia đình còn lại bên Việt nam nói nghèo như tôi về lại Việt nam làm chi. Ủa tôi về thăm quê hương chứ đâu phải tôi về mang cái mác Việt kiều đi loè thiên hạ. Nói chi lạ vậy.

Tôi hiểu đời có người này, người kia. Tôi thành công hay không, tôi biết được rồi, cần chi tiền trong túi đầy mà cái đầu rỗng không cư xử không tới đâu.

Tôi sẳn sàng nói lại bất cứ người nào chửi tôi không đúng và cho tôi thứ này thứ nọ. Nhưng tôi đã im lặng, ra đi không nói lại tiếng nào vì tôi nghĩ nếu họ có dịp ra ngoài họ sẽ hiểu, họ không hiểu thì cũng không cần hiểu vì đời sống hay hay dở không phụ thuộc vào bản chất đời sống mà phụ thuộc vào tính cách của con người trong đời sống đó.

Vậy thì bạn nói Việt Kiều để làm chi. Tôi ở đâu cũng vẫn là tôi chứ không thể là người khác được bạn ạ.

Không có nhận xét nào: