Nổi Buồn Không Dấu
Vành Khuyên
Tháng ngày thưa thớt
Anh cùng em khép lại những hàng cây
Trời vào hạ, tóc mưa xỏa đầy
Không che hết, những nổi buồn không dấu
Có phải cổ tích đâu mà kết cuộc có hậu
Cơn lốc đời đẩy mình tháng ngày xa
Hai người, tận hai đầu - không lối qua ...
Nghĩ về nhau, cứ tự nhìn trong tâm tưởng
Cuộc đời mà có mấy ai biết được
Kẻ ra đi! Người ở lại! Chốn nào?
Đâu rồi những tháng ngày thật khát khao
Mãi trong tim, những nổi buồn không dấu!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét