Thứ Tư, 10 tháng 12, 2008

Mất Ngủ

Mất Ngủ
Vành Khuyên

Giải quyết hết mọi khúc mắc với sở và với cuộc sống riêng coi như tạm xong thế mà ả vẫn mất ngủ. Ả nằm hết nhìn lên trần rồi nhìn qua nhà hàng xóm coi tại sao đèn họ vẫn bật sáng choang mà có thấy ai đâu. Mắt ả thao láo. Ả nằm chịu trận một hồi rồi tự nhủ, mai phải đi tìm nhà cái người hàng xóm này phàn nàn cái chuyện để đèn sáng choang hắt qua phòng ngủ nhà ả thế này làm rộn ả, coi họ nói sao. Sau đó một lúc, ả choàng dậy, thay đổi vị thế tấm sáo thấy ánh sáng bớt vào, ả tự gõ đầu mình bảo ả ngu. Ngu gì ngu thế không biết. Làm ả thức nãy giờ cũng độ tiếng rồi.

Ả vẫn mở mắt sau khi không còn nhiều ánh sáng như trước. Ả nghĩ mãi mà cái đầu bò của ả chả ra cái chuyện giỡn chơi nào làm ả suy nghĩ thế mà ả vẫn thức. Ả nhìn đồng hồ. Bỏ bà, đã hơn hai tiếng quá nửa đêm, càng sợ không ngủ được, ả càng thấy không thể ngủ. Cứ thấp thỏm sợ vừa chợp mắt nó lại sáng mất thì có mà ngủ quên rồi mất việc luôn.

Ả nhớ cái thời xuân sắc của mình cũng có những đêm thao láo như thế này vì sợ thi rớt, hay vì nhớ mấy cha nội ả thương và tính toán sao cho họ biết. Ả cười nhạt trong bóng đêm. Hahhâh tới tứ tuần rồi nó lại ngu kiểu khác . Xuân tàn nó vẫn ngu, thế mới lạ chớ. Giờ ả không thi cử, không còn ai để nhớ, ả vẫn mất ngủ cho những bài toán của cuộc đời, cho ả, cho hai đứa con. Nói câu gì lỡ lời với con, ả cũng sợ ông Trời nghe thấy lấy mất hai đứa con như cái hồi ả la lên ông nhà làm khổ ả rồi ổng đi mất vậy. Ngày hôm qua khi vừa biết mình lỡ lời, ả đã nhìn lên trần chả biết có ai không nhưng vẫn nói đại " please don't take them away from me".

Sợ hãi đến thế là cùng. Mắt ả vẫn thao láo cho tới sáng.

Reng reng reng, ả choàng dậy lại sửa soạn cho một ngày mới không chuẩn bị và vẫn với những con tính, bài toán y chang như mọi ngày trước mặt.

Không có nhận xét nào: