Chủ Nhật, 28 tháng 12, 2008

Còn Gì Cho Nhau

Còn Gì Cho Nhau
Vành Khuyên

Bà ăn chay hả bà Trâm?
Tôi ngạc nhiên sao hắn hỏi thế? Không ngần ngại, tôi bình thường " ủa tui khai hồi nào vậy?"
Hỏi chơi mà, hắn nhanh tay gõ.
Tôi hiểu ra, chay mặn gì tui cha, vui thì ăn thịt, buồn nghỉ, nếu gọi không ăn thịt là ăn chay tui thấy không đúng, tâm tui vẫn sân si cho những đúng sai cuộc đời, tu sao nổi
Hắn hahhâh trên máy ...
Tôi cũng buồn, chả ai nói chuyện gõ tiếp, ừ mà tui thấy đời này cũng nên tu là vừa, thấy nhiều quá cũng ngán ....
Hắn cãi lại tôi liền " bộ tu bà hết thấy hả, khùng "
Hắn có lý, tôi gõ hihihihih đồng tình.
Ủa sao hôm nay bà hiền thế, hắn ghẹo tôi
Tôi không ưa, " khủng long gầm thì bỏ chạy, khủng long cười thì ghẹo cho khủng long tức, đời lắm người cũng buồn cười thấy mụ nội "
Hắn đổi tông, khi buồn bà làm gì?
Tôi bình thường, ủa còn giờ buồn sao? nghe nhạc cha nội, không nghe thì mở ti vi cho có tiếng người, đời ai chả thế, hỏi chi thêm thừa ....
Bà này không nặng nhẹ người ta chắc bả chết ....
Tôi hihihi rồi gõ, từ nhỏ rồi, ngạc nhiên chi ....
Ai thương bà được bà Trâm, hắn đổi nghiêm chỉnh
Tôi bình tĩnh, ba má tui, anh chị tui và con tui ... nội mấy người đó hỏng thương tui nữa thì tui báo động tui rồi ....
Tôi tiếp, ủa mà nay hỏi nhiều dậy, hỏi toàn chuyện không đâu ...
Hắn thực tế , bà hỏi bà á, mọi lần bà rượt tui rồi hôm nay cóc mở miệng, hắn lại gõ hihihiii
Hắn có biết đâu, nhiều khi hắn nghĩ tôi nói với hắn nhưng những lúc hắn hỏi là những lúc tôi có thời gian tự nói với chính mình về những điều đơn giản và bình thường của đời sống mà chưa có bao giờ tôi tự dừng lại và tự hỏi chính mình cả.
Những gì tôi đã viết cho tôi hay tôi đã trả lời hắn có khi mai này tôi cũng không còn nhớ.
Cần chi hả, hắn có thể nhớ hộ tôi và luôn cho rằng đó là sự thật và sẽ tự nhắc với hắn " trên đời này không ngờ có một người " rồ " như vậy " tôi vẫn vui và vẫn quí trọng những câu hỏi mà tôi cho là " không đâu " của hắn nhưng sự thật chứa đựng những quan tâm rất con người.
Thật.

Không có nhận xét nào: