Thứ Tư, 10 tháng 12, 2008

Giờ Sanh

Giờ Sanh
Vành Khuyên

Giờ sanh có vẻ quan trọng. Giờ tôi bắt đầu tin ông bà ta nói giày dép còn có số huống chi con người. Tôi hay ghẹo má tôi " má, má, sao má không cho con ra giờ tốt tốt tí má ". Má tôi không nghĩ bị tôi chọc, giẩy nẩy " ơ, mày ra chứ tao ra đâu tao chọn cho mày " hihihi. Mà đúng thật chứ, tôi muốn ra và phải ra thì là chuyện của tôi, má tôi phải chịu đựng cái đau đó chứ có biết chi đâu hihihi. Giá gì tôi ra cái giờ tốt hơn, không tới nổi khỏi làm khỏi suy nghĩ vẫn sung sướng nhưng ít nhất cũng vui vẻ, không gặp nhiều trắc trở trên đường đời như thế này. Mà ai chả nhỉ, hhihiih, không gặp này cũng gặp kia. Nhiều người hạnh phúc bên cạnh nó dễ ợt như cơm sườn nhìn thấy cũng còn vui lây. Nhiều người lo toan từng bữa, khuông mặt lúc nào cũng đăm chiêu, tôi thấy cũng còn buồn lây cho họ nhưng biết sao, muốn gánh cho họ cũng không được vì cái gánh của mình cũng đã quá nặng rồi.

Lần đầu tôi sanh phải mổ vì con sinh thiếu tháng. Khi có mang lần thứ hai, bà bác sĩ nhìn tôi nhỏ như cái kẹo nói liền " bà chuẩn bị mổ nữa đó " . Tôi bình thản " yeah, tui ngán đau đẻ, mổ ok ". Ông xã tôi còn vui hơn tôi, ông xã tôi bàn " anh chọn ngày sanh cho nó em ơi, bảo bả cho mình cái tuần nào có thể mổ anh sẽ chọn ngày ". Anh chọn thật, đúng giữa giờ từ 12h tới 2h không được trễ hơn. Đó là trách nhiệm của tôi, anh đã chọn, phần tôi phải nói bà bác sĩ giờ đó, ngày đó, cho nhân viên của bà ấy gọi giữ phòng mổ ở bịnh viện. Khi họ gọi tới bịnh viện, họ bảo y chang giờ tôi bảo, họ nhìn vào cuốn sách cũng tự nhiên hỏi tại sao phải giờ đó mà không phải giờ khác. Tôi hốt hoảng liền, " mấy bà đừng đổi giờ của tôi, chồng tôi không happy đâu ". Họ cho tôi ngồi đó đợi nửa giờ và cuối cùng tôi được cái giờ tôi muốn thật. Mọi việc với thằng bé sao mà trôi chảy, cho tới lúc này, chỉ trừ mỗi một điều không vui, nó không còn anh như người dẫn đi trong cuộc đời còn thì nó sống và vui đùa cùng học hành cứ như là nước xuôi dòng .

Con gái của tôi lại trong một trường hợp khác, tôi vẫn phải mổ, vẫn phải chọn ngày. Nhưng anh không muốn sanh nó trong những ngày của tháng cô hồn nhưng dời đâu có được vì 9 tháng 10 ngày trong thời gian đó. Cuối cùng chúng tôi chọn một ngày tốt nhất của tháng cho nó sanh. Trước ngày sanh, tôi đã đau bụng không thể tả đành đi vào bịnh viện. Bà bác sĩ mới mổ xong hỏi tôi nếu muốn mổ luôn bà làm hôm nay luôn cho tiện. Tôi sợ con có chuyện gì mới đau dữ như vậy. Phần thì ở lại qua đêm chưa sanh mà đau kiểu này chịu không thấu. Tôi chọn làm luôn thì đúng là phần số và giờ sanh của có có phần trời định chứ không phải vợ chồng tôi định nữa. Khi coi tử vi cho nó vài ngày sau khi sanh, anh có vẻ buồn. Thì ra là cái buồn có thể anh ra đi vì kỵ tuổi nó. Cuộc đời sao mà trớ trêu. Ngoài ra con bé còn bị tự kỷ nhẹ vì tinh thần tôi có lúc không được ổn định khi nó còn trong hai ba tuổi. Tôi chỉ tự trách mình, dù đã nhiều lần các bác sĩ, cô giáo bảo tôi đừng nghĩ như vậy vì tự kỷ không nằm trong dự định của cha mẹ và cha mẹ không thể quy trách nhiệm gì về mình ngoài phần trách nhiệm hổ trợ con nhiều hơn cho tới khi nó lớn.

Giờ sanh, nếu tự mỗi con người định được để có số tốt hết thì ai chẳng muốn. Muốn không đau khổ vì tình, muốn vui vẻ khi thấy con ngoan, trưởng thành thay vì được nuôi dạy trong trại phục hồi nhân phẩm.

Có những điều ngoài tầm tay con người và tôi hiểu chỉ còn dùng lòng dũng cảm của mình mỗi ngày mà đối phó với những thử thách của cuộc đời mà tôi hay cho là do số phận.

Không có nhận xét nào: