Chủ Nhật, 28 tháng 12, 2008

Lòng Người

Lòng Người
Vành Khuyên

Bà lấy chồng nữa không bà Trâm?
Tôi trầm ngâm khi hắn hỏi trực tiếp kiểu đó. Gì tôi chẳng nói được, có điều có cần nói và nên nói hay không. Nói có thì sạo, nói không thì người đời không tin. Nói để rồi coi người đời bảo mình già rồi còn cà chớn. Nói chung là khỏi nói cho rồi, mình làm gì mình biết, lấy hay không cũng chuyện của mình chứ chuyện của người ta đâu.
Tôi đánh vài chữ cho hắn, lắm chuyện, hỏi gì hỏi lắm, hỏi cái này hơi vô duyên ....
Hắn phân trần, gì bà nói chả được, thử gan thỏ bà chơi ...
Tôi hóa thành thật .... ai chả có lúc buồn vì nhìn quanh quẩn chả thấy ai, nhưng nói phải nói cho hết, khi có người bên cạnh, chưa chắc người đó đã thương ông và lo cho ông, có khi cần một lời an ủi, họ lại cho lời chua chát, có khi cần một vòng tay họ cho một cú đá ... hahhâh đời tôi là thế , mong chi nữa.
Tôi được thể ... phụ nữ quả là hay, khi dựa vào chồng thì bị cho là ăn bám, yếu đuối. Khi tự đứng một mình và có địa vị xã hội, bàn bạc chút xíu thì bị chồng mắng là đàn ông. Khi chồng bịnh thì phải biết gánh vác nhưng khi chồng không bịnh, mình bịnh thì phải câm họng tự biết phải khoẻ để tiếp tục chăm sóc con cái.
Tôi thề kiếp sau làm phụ nữ nữa có nghĩa là tôi bị đày ông à.
Tôi kết luận với hắn ... vậy ông tự trả lời coi tôi muốn lấy chồng nữa không đi nhé.
Hắn cho tôi ngồi đợi thật lâu .
Tôi cũng chẳng cần hắn hiểu. Nói ra được sự thật mới đúng là con người. Thế thôi ...
Chẳng chào nhau nhưng tôi hiểu hắn có đi ngõ khác cũng ngoái lại nhìn chỗ tôi đang đứng mà gật gù về những điều tôi nói.

Không có nhận xét nào: