Thứ Tư, 10 tháng 12, 2008

Mãnh Lực

Mãnh Lực
Vành Khuyên

Đứa con trai tôi nằm trằn trọc không ngủ. Từ ba bữa nay, ba mẹ con tôi ho như còi tàu, đến sáng nay tôi mới nhớ ra trong nhà bật sưởi nên không khí hoá khô, chiều tôi về phải mở máy phun hơi nước trong nhà. Tôi hỏi con " Bi nhớ ba hả ". Trong bóng tối nó say Yes ngay. Anh vẫn thường ôm nó khi nó khó ngủ và đợi nó ngủ anh mới ngủ. Nó đã quen như vậy và hai năm nay không có điều đó, nó vẫn nhớ như là ba đâu đó quên làm cho nó vậy. Bất hạnh đổ xuống khi nó mới qua 5 tuổi, nó hiểu nhiều hơn tôi tưởng mà thương mẹ không nói ra. Có lúc nó hỏi " sao lúc trước bố mẹ cãi nhau nhiều vậy ". Tôi bình thản " tại Bi với Mì bày quá, dọn không xuể, mệt nên to tiếng ". Với ai tôi không rõ, nhưng với tôi, to tiếng hoàn toàn không có nghĩa xấu, chỉ là phản ứng và là kết quả của một điều gì khác. Từ nhỏ, lớn hơn Bi đâu đó 3, 4 tuổi, tôi bị bạn bè chọc " ba mày đi ở tù " khi ba tôi đi học tập tập trung, chúng lấy tập, xé tập và chọc ghẹo tôi vì chúng cho như vậy trả thù được cho nhân dân. Nhân dân cái đầu chúng. Ác nhơn thất đức lấy cớ đó ra mà viện, hèn và nhục vô cùng. May mà trong tất cả các hoạt động tôi đều dẫn đầu nhưng gia nhập đòan thì không vô được vì lý lịch xấu, tôi nghĩ có cố gắng tiếp tục chắc cũng chẳng ai tin, nên đành thôi phấn đấu cho rồi. Xuôi theo dòng nước có phải hơn không.

Lúc đó không có mãnh lực nào mạnh mẽ với tôi hơn mãnh lực tình yêu. Vì yêu tôi có thể đạp hai ba cây số tới nhà người ta chỉ để được một nụ hôn buổi sáng. Ngu thế. Nhưng lúc đó tôi nghĩ tôi sống. Nhưng có sống thực hay không khi tương lai không có, kế sinh nhai cũng không. Hai mươi bốn tuổi mà vẫn ngửa tay xin tiền cha mẹ.

Tôi bước vào thế giới tự do của Mỹ với động lực tự lập. Tôi làm tất cả để có tiền. Học và làm việc, tư cách lúc đó chưa cần thiết vì thật sự tôi không cần biết tôi là ai, có tiền và có bằng cái đã. Dần dần rồi tôi nhìn ra đời không chỉ có tiền mà tư cách nó quyết định tất cả. Và tôi có thể không đồng bộ trong suy nghĩ, trong việc làm với những người đi cùng đường với tôi nhưng không vì thế mà họ không còn là người tôi thương, tôi quý.

Hai năm vừa qua, có những lúc tôi muốn buông xuôi tay chân đi vào thế giới nào đó không còn miệt thị, không còn khổ đau. Nhưng hai đứa con là mãnh lực vô cùng lớn vực tôi đứng dậy nhiều lần. Tôi hiểu ra tại sao tôi viết, tại sao tôi sống và tại sao tôi nghĩ tôi chết mà tôi vẫn sống. Tôi còn mạnh mẽ hơn bao giờ hết để thay thế cho anh mà nhiều khi có những điều tôi hiểu sẽ không bao giờ tôi thay thế được .

Sống và chết, chết và sống chỉ là trạng thái của cơ thể hoặc tiếp tục, hoặc ngưng vĩnh viễn với thế giới hiện sinh, ăn thua là do cái đầu tôi còn muốn tiếp tục cộng tác hay không mà thôi. Để tạo ra được động lực cộng tác, mãnh lực đồng tiền và mãnh lực mong nuôi con lớn lên thành người đã đưa tôi ra khỏi trạng thái tạm gọi là chết, sống trở lại mới thực hiện được điều đó. Mong ngày qua ngày, tôi đạt được những hiểu biết cặn kẽ hơn về lẽ sống chết mà không phải chấp nhận chết tạm trong cõi đời này nữa.

Cho Một Ngày.

Không có nhận xét nào: