Thứ Ba, 29 tháng 9, 2009

Phu Nhân

Phu Nhân
Vành Khuyên

Là con gái, khi còn nhỏ, chắc ai cũng như tôi muốn lớn lên làm phu nhân của người này, người nọ có chức quyền cho danh giá với người ta. Thật sự thấy làm phu nhân ai đó, đi bên cạnh họ có thá ghê chớ nhìn bà Khiêm, bà Thiệu mà coi, dù đàng sau những bà ấy có khóc chăng nữa thì trước mặt mọi người, tôi vẫn nghĩ các bà ấy cũng cảm thấy chút tự hào khi mọi người nhìn mình ngưỡng mộ.

Khi nhỏ, khối tên con trai kỳ chết , cứ lại trước mặt tôi nhắc nhở, " mày khỏi làm gì , lớn lên tao làm bác sĩ cho mày làm bà bác sĩ ". Thiệt tình tôi hiểu mấy tên đó nói gì lúc đó tôi chết liền. Khi không nó làm bác sĩ kệ nó đi, chưa chắc gì tôi học thành bác sĩ thì làm bà bác sĩ sao được, nhỡ tôi muốn thành nhà giáo hay nhà hóa học thì sao. Bạn tôi cú đầu tôi cái cóc và chửi " mày ngu thiệt, nó ghẹo mày là vợ nó đó biết chưa ". Tôi hình dung ra hai chữ phu nhân lúc đó, trời sung sướng vô cùng, vợ một ông bác sĩ, ít nhiều gì chồng mình cũng có học, tôi cười sung sướng. Bạn tôi ngạc nhiên " mày thích thằng đó hả ". Tôi tỉnh mộng " thích cái đầu mày, ít nhiều tao nghĩ tới làm vợ bác sĩ thôi chứ nó đã là bác sĩ đâu ".

Trở lại cái chuyện làm phu nhân, khi có chút hiểu biết, dù biết rằng cái danh đến từ cái xó xỉnh nào thì cũng là danh. Tôi thèm chết một người danh giá nghĩ đến mình cho mình làm phu nhân họ, để mình thành bà này bà nọ , nhưng có đâu. Không có hoàn không có rất lâu, rất lâu để tôi có thể tự nhận ra rằng tôi có tự kiếm danh cho riêng mình nó thực hơn là mượn danh của chồng mình chớ.

Tôi để ý tới chuyện học hành hơn, cố gắng và cố gắng lắm. Không làm luật sư, bác sĩ gì nhưng cũng đủ kiến thức và hiểu biết tồn tại trong đời. Tôi làm phu nhân của một người 10 năm rồi người đó cũng bỏ tôi đi. Thành thật mà nói tôi rất muốn lại làm phu nhân của ai đó nhưng giấc mộng đó lúc này mơ hồ quá đi. Mình không còn thương được ai thì biết ai sẽ thương được mình đây hả.

Phu nhân, tôi chưa từng được ai giới thiệu hãnh diện tôi là phu nhân của họ. Chỉ có những cay đắng và những khinh miệt trong những năm tháng tôi làm phu nhân. Và từ giờ trở đi tôi không còn dám mơ làm phu nhân của ai cũng là chuyện bình thường. Cứ cho là tôi đã bỏ lỡ cơ hội đó trong kiếp này đi nhé. Tôi chấp nhận.

Không có nhận xét nào: