Thứ Năm, 10 tháng 9, 2009

Tôi

Tôi
Vành Khuyên

Tôi vẫn là một người cô đơn hiểu trên nghĩa tinh thần. Tôi thấy những người cô đơn sống gần nhau, biết mình cô đơn, nhìn nhau cười chơi thôi chứ chẳng làm gì để tự chữa tâm trạng này. Có khi người ta cũng chẳng muốn chữa, mình tôi đi, đứng, nằm, ngồi nhìn hay chờ người ta có muốn chữa hay không mà xích lại gần như làm điều thiện. Thật buồn cười.

Hồi đó tôi nghĩ cô đơn chỉ có một dạng, một trạng thái và chỉ có một cách chữa là đi kiếm người đứng lại gần cho hết cô đơn. Aha, là do tôi nghĩ thôi, nói chuyện với người ta mới biết người ta cô đơn kiểu khác tôi, khác người khác nữa khá xa và không chừng không có giống cô đơn của bất cứ người nào trên thế gian này.

Tôi tính làm phép màu hay thử gộp lại tất cả những loại cô đơn và đặt cho chúng cùng tên hay sao.

Tôi cô đơn thật đó. Chiều về nhà tôi thấy trước cửa nhà hai ông bà về hưu ra sân nhặt lá vàng cho những cây hoa đang trổ rất đẹp. Tôi mới thấm thía cái kiểu người phương Đông nói có phước hay không. Nhìn sang kế bên một ông hàng xóm rất cô độc còn không vợ, không con mới thấy mình đang có hai đứa con một trai, một gái thì còn may mắn hơn ổng nhiều.

Dù tôi không có ý chọn đời sống này, nhưng tôi tin có ai thích chọn đời sống nào cho chính mình đâu, có khi là đời sống lý tưởng như người khác thì đối với người đang cô đơn, họ sẽ nghĩ không còn thích hợp với họ khi họ đã qua đầy đủ sóng gió và đau khổ. Ôi cuộc đời thật phức tạp. Phức tạp đến độ nhìn chơi cho vui chứ còn chẳng dám suy nghĩ gì hơn cho nó phức tạp ra cái cuộc sống riêng của chính mình mà mình đang cố gắng từng ngày làm cho đơn giản hơn này.

Rồi ai sẽ đợi ai ở cuối đường, hay không có ai đợi ai ở cuối đường. Điều đó nếu biết trước được chắc mọi người sẽ dũng cảm hay biết chập nhận hơn cho cuộc sống hiện tại của chính mình.

Những gì đã qua, những gì đang xảy ra, những gì sắp tới, hãy cứ nhìn thẳng mà đi với lòng dũng cảm mà đôi lúc cảm giác cô đơn như là những trận bão lớn luôn muốn đánh gục con người, bạn nhé.

Không có nhận xét nào: