Thứ Hai, 5 tháng 10, 2009

Anh Vẫn Khen Em

Anh Vẫn Khen Em
Vành Khuyên

Chia tay nhau rồi sao anh vẫn còn khen
Nào ánh mắt, nụ cười đến bờ môi quyến rũ
Đời nhiều lúc làm em buồn đủ thứ
Gặp anh khen, em thấy chán đời thêm.

Biết rằng tình yêu đôi lúc chẳng êm đềm
Đôi lúc chẳng hiểu về chốn nào mới hả
Cứ cười, buồn, hạnh phúc, hay lặng thinh như đá
Mặc cho đêm đến bao tiếng thở dài trong lòng

Mặc cho sóng đời dâng, cứ như thuyền thong dong
Cứ chèo cuộc đời bằng chính đôi tay mình có
Có anh hay không, cửa lòng em cũng chẳng còn ngỏ
Thấu đời cô độc đã lâu, nay thêm nữa chẳng màng

Anh và em, em và anh hai con người riêng mang
Chẳng còn muốn tìm đôi, chẳng cần xua bất hạnh
Sinh ra làm người, nên không thể làm thánh
Tìm đến nhau, nhớ lại hạnh phúc, dỗi, hờn

Chẳng có gì hơn, cũng chẳng thể có hơn
Tội cho trái tim cứ lao đao sống lại tháng ngày xa xưa ấy
Ngày tháng nào mà em, anh chờ cuộc đời đưa đẩy
Cột nhau bằng tình yêu để trái tim lại xôn xao vô ngần

Thôi thì ta cứ mặc đời chẳng cần phân vân
Mặc kẻ ra, vô, người dưng nói, chào
Kiếp người vốn nặng nhiều sóng gió lao đao
Xa rồi thôi anh đừng khen, đừng khen em nữa nhé .

Không có nhận xét nào: