Thứ Ba, 13 tháng 10, 2009

Người Mỹ Xài Tiền

Người Mỹ Xài Tiền
Vành Khuyên
Phải nói làngười Mỹ xài tiền ngộ thật. Có cũng xài, hẳn rồi. Không có cũng xài, xài cho có xài. Nợ cũng xài luôn, ủa, người khác xài mắc chi mình không xài. Tiền trước sau gì cũng kiếm ra mà, có công việc là có tiền, trả trước, trả sau cũng là trả. Các công ty cho mượn nợ đầy dẫy ra đó là cho mục đích xài này của người Mỹ, hợp tình hợp lý quá đi chứ .
Khi bạn vào khu mua sắm các chỗ đồ hiệu nổi tiếng nhất Tommy, Brother này nọ, trời ơi trời, cái quần tây thôi $225 lúc nguyên giá, lúc tôi thấy thì đang bán hạ giá 30% vậy cũng còn hơn $150. Ủa chất lượng hơn bao nhiêu lận so với cái quần tôi mặc $3 hông ta và có đáng bỏ ra $150 cho một lần mặc cái quần đó. Có thể cái cảm giác hãnh diện và sung sướng ra sao chắc tôi không hình dung được vì chẳng bao giờ dám mua. Tuy nhiên phải công nhận một điều, các thương gia, các nhà làm chính trị, bác sĩ, nhân viên cao cấp này nọ họ bận rộn quá, làm tiền nhiều có biết để đâu cho hết, họ đâu có thời gian đi mua đồ hạ giá 75% như tôi nên họ thà mua đồ hiệu và giá nào cũng trả cho xứng với vị trí của họ cũng hợp lý chứ.
Tôi có hai người em họ là bác sĩ. Trước khi đạt tới danh hiệu này, họ cũng là sinh viên nhận financial aid như tôi trước đây, làm work study để sống, thậm chí mẹ họ là cô ruột tôi bắt họ đi xin tiền giấy để mua thêm thực phẩm. Nói chung là họ có cuộc sống hoàn toàn bình thường như tôi, gì cũng mặc, gì cũng ăn, đồ gì ăn được, mặc được mua càng rẻ càng tốt. Họ lựa đồ hạ giá còn đủ tiêu chuẩn và chất lượng hay lắm à. Mắt họ sáng hơn mắt tôi nhiều, nhìn là thấy liền cái gì mua được. Vậy mà đùng một cái là khác nha. Giờ họ mặc đồ được đặt theo ni mẫu của họ từ một xưởng may có tiếng, họ đủ tiền trả cho chất lượng đồ và mẫu đồ họ muốn mặc. Mừng cho cuộc sống của họ lên một nấc thang khác. Có đáng như thế hay không. Về thời gian, tôi nghĩ có thể. Về tiền, ăn thua gì, mắc chi có không xài. Nói chung là hoàn cảnh nào thích hợp hoàn cảnh đó. Bàn chơi cho có chuyện bàn thôi.
Thường thì vào các khu mua sắm nổi tiếng, những người bình thường như tôi chỉ có thể tới những khu additional 50% off or clearance mà thôi. Tôi chỉ nhắm vào những vùng đó thấy đời sống nó khỏi bất ngờ và nhức đầu chứ có gì mắc cỡ đâu. Vậy mà người Mỹ họ không vậy, họ có thể trả và có thể mua bất cứ thứ gì . Người bán hàng biết tâm lý khách và biết cách cư xử chút thì bắt được mối liền và tôi cũng thấy trước mắt mình khá nhiều.
Quần áo tôi mặc theo mùa thôi, nhìn là biết liền kiểu thường dân hay dân thường. Khi vào các cửa hiệu do người lớn tuổi bán, họ chủ yếu bán được hàng vì đó là mục tiêu cuối cùng của việc buôn bán. Mặc cho tôi là ai, tôi được họ mời chào rất là nồng nhiệt. Tôi cứ nán lại đó mãi vì tiếc cái không khí thân thiết của các bà ấy. Tuy nhiên khi vào các chỗ nổi tiếng các cô còn trẻ hay các bà trung niên bán thì khác à. Tôi thấy họ chào các người sang trọng trước tôi rõ ràng, chào lởi xởi lắm, tôi đi ngay sau mà họ ngưng liền câu chào. Hơi bất lịch sự à nhen. Tôi vẫn lấy hết can đảm chào họ cho đúng với con người của mình. Đi tới ngay liền những chỗ hạ giá có bảng đỏ cũng thấy còn quá là cao giá. Sợ quá tôi không dám đi ra liền vì sợ các cô bán hàng liếc khinh miệt thêm cái nữa cũng thấy khó chịu chứ bộ.
Tôi tìm hết chỗ hạ giá này tới chỗ hạ giá khác mà cũng không thể tự nói với mình thôi bấm bụng mua đại đi ra lấy lại sĩ diện cái đi. Nhân danh là một người Việt nam, chịu thương chịu khó làm việc, không sĩ diện hão, không mua danh, tôi dũng cảm bước ra không mua gì và nói cám ơn họ rất lớn. Đàng sau là cái nhìn gì của họ tôi dư sức hiểu nhưng họ là họ, tôi là tôi.
Nói thật với bạn, tôi là vậy thôi. Nhưng cái khu mua sắm nổi tiếng đó cứ năm này qua năm nọ làm ăn phát đạt hẳn lên nhờ người Mỹ và người tứ xứ học theo cách tiêu xài của người Mỹ. Những người tứ xứ đến từ các tiểu bang khác mua đồ trả thuế, Oregon không trả thuế nên họ ham, ngay cả khách từ các quốc gia Châu Âu họ rất chuộng những đồ hiệu như vậy vì ngay nước họ, các đồ như vậy mắc gấp đôi thì ngu gì không mua tại đây.
Để kết thúc bài viết, xin kể hầu quý vị một chuyện nhỏ. Số là tôi cũng tứ tuần rồi, ít nhiều gì ai nói hồi xuân tôi không công nhận chứ tự thấy mình cũng muốn diện ra chút để có thể đi ngang qua người khác họ nhìn theo chứ họ ngoảnh mặt đi cũng đau lòng chớ bộ. Thề với các bạn là cái váy đẹp nhất tôi mặc cũng chỉ có 15 đô nên tại khu mua sắm này khi nhìn cái váy đẹp quá, sát nách, váy xòe rộng phô trương cái chân và cái bờ vai còn rắn chắc của tôi, tôi muốn mua liền. Cái váy đó nguyên giá là 39.99 ở khu 50% off vậy thì còn 20 đô, tôi đi quá xa mới tới được đây, cái váy quá đẹp tôi mới nhìn muốn bỏ vô tủ áo mình liền. Nghèo gì có 5 đô hơn, có sao đâu, lao động quần quật cả năm tháng. Tôi quyết định đem ra quầy tính tiền mua liền, lần này bà mua cho biết tay, bà cũng biết sang chớ bộ.
Tôi hí hửng mang ra, cô đó tính tôi 27.99 vì chỉ bớt 30% vì không có vết bút đỏ quẹt trên giá bán nên chỉ có 30% thay vì 50% như tôi nghĩ. Ủa, ai biểu bỏ vô chỗ hạ 50% tôi nghĩ lầm chứ tại tôi đâu. Tôi ú ớ, chưa từng có ý định mua gì hơn 20 đô ngay cả cái áo đầm quá đẹp đó. Chị bán độp tôi ngay, mua không? Tôi bình tĩnh, ủa tôi tưởng 50%, giờ chỉ có 30% chị để tôi suy nghĩ đã chớ. Trong đầu tôi hình thành ngay chặng đường 17 cây số và cái nắng trưa gắt gỏng nãy giờ tôi mang trên đầu. Trời ơi trời, cái kéo mua cho con làm dụng cụ đến trường 1 đô tôi còn chưa mua, đến chỗ bán 25 cent mà mua thì lòng dạ người mẹ nào nỡ sang trọng mua như thế hả trời.
Tôi nói không với chị bán hàng với một chút thẹn thùng nhưng tôi đủ can đảm và dũng cảm bước ra cùng lời cám ơn lịch sự mặc họ muốn nghĩ sao thì nghĩ.
Bạn biết tại sao không, tôi không phải người Mỹ. Tôi là người Việt Nam sống tại Mỹ thôi, bạn ạ.
Vành Khuyên

1 nhận xét:

Unknown nói...

Chị ơi, em là người hoàn toàn xa lạ với chị, nhưng chị và em cùng một dân tộc nên em rất quan tâm đến những cảm xúc của chị - một người Việt xa xứ. Chị viết rất đúng với những cảm xúc của bất cứ ai có thu nhập thường thường sống trong một xã hội phù phiếm như hiện nay.

Em cũng từng đắn đo giữa việc mua một chiếc túi hàng hiệu thường thường như B.Makowsky rồi lại tự đấu tranh tinh thần "nó quá đắt so với thu nhập của mình, không nên phù phiếm quá chỉ vì nhìn thấy đồng nghiệp cũng dùng hàng hiệu"... Cũng bỏ qua mọi cái liếc nhìn khi vào làm việc với những đối tác cấp cao, mà buồn cười thay có thể họ không quan tâm mình dùng hàng hiệu gì nhưng những cô thư ký của họ thì có - tỏ thái độ nếu mình ăn mặc sang trọng hoặc không.

Em còn trẻ, 25 tuổi, có thể phải gọi chị bằng cô mới đúng, nhưng không hiểu sao em mong được xưng "chị-em". Em không có chị gái nên đọc những lời tâm sự của chị, một người con gái chuẩn bị đến tuổi lập gia đình như em thấy thấm thía, và mong được lăng nghe thật nhiều chia sẻ của chị - dù chị viết cho riêng mình, hay viết cho cả một cộng đồng mạng rộng lớn nhưng lại như chia sẻ tâm tình với một người bạn thân...

Em cảm ơn chị về những bài viết trải lòng này...