Thứ Ba, 13 tháng 10, 2009

Lấy Chồng Mỹ

Lấy Chồng Mỹ
Vành Khuyên

Thời gian trước tôi có viết bài Lấy Chồng Tại Mỹ, đơn giản chỉ để nói lên lòng trắc ẩn của mình khi sống trong một xứ sở xa lạ trên con đường đi tìm bạn đời. Thời gian đó tôi đã có gia đình, viết lại quá khứ, ít nhiều gì cũng thấy có ngay người bạn đời bên cạnh, vui, buồn, sướng, khổ đều được xẻ chia tôi tự thấy mình cũng may mắn.
Sau đó một thời gian, khi google trên nét, tôi gặp lại cái bài Lấy Chồng Tại Mỹ của mình ở một số site. Trời, lúc đó tôi mới hiểu ra và nhận thức được, đó không chỉ là nổi lòng của riêng mình mà còn là của nhiều độc giả. Họ phê bình và bàn bạc nội dung bài đó của tôi rất vui và họ chọc ghẹo nhau nữa nhưng một điều tôi hiểu sâu sắc về thế hệ trẻ là ở họ, khi lớn lên, thành đạt trong học vấn, chưa chắc đã là thành công trọn vẹn, những con người trẻ, họ ao ước có được tình yêu, tình vợ chồng lâu dài. Dù biết ông Trời có chiều ý ai bao giờ, nhưng tôi tin, vì ngay cả tôi và bất cứ ai cũng vậy, đều mong hôn phối của mình ở bên mình suốt đời và mong đến cháy lòng.
Sự thể là đã tìm được bạn đời rồi, lấy được người ta, có con hay không có, rồi tan rã, chia rẽ rồi trở lại độc thân xảy ra như chuyện thường ngày. Khi đau đớn và xót xa vơi đi, bản chất con người đúng nghĩa luôn muốn được sống trong vòng tay yêu thương và tình yêu lần nữa, trừ người nào quá mạnh quá cứng cỏi không muốn nữa mà thôi.
Trong cái bài Lấy Chồng Tại Mỹ, việc kết hôn giữa hai chủng tộc, hai dân tộc khác nhau với tôi còn khó khăn. Đến bây giờ tôi thấy là điều có thể vô cùng. Những hôn phối như vậy trong xã hội tôi đang sống ngày càng nhiều, giữa họ càng tìm thấy nhiều điểm chung phù hợp để liên kết, gắn bó hay dễ xích lại gần nhau hơn .
Tôi dám khẳng định điều đó vì nếu có dịp tới những khu giải trí lớn, bạn sẽ thấy những gia đình có trẻ con hợp chủng từ hai nền văn hoá rất nhiều. Ấn độ với Chinese, Mỹ với Chinese. Hay bạn cứ vào nét mà xem, các cô người mẫu và hoa hậu đa số có nguồn gốc đa chủng tộc. Sự kết hợp giữa họ tạo cho con người những vẻ độc đáo muôn màu, muôn vẻ.
Cũng có rất nhiều lý do người ta lấy người khác chủng tộc. Về phụ nữ VN, nói thẳng là nhiều chị cho rằng, đàn ông VN quá bảo thủ, quá gia trưởng, lấy đàn ông bản xứ cho họ chiều chuộng sướng hơn không. Có chị còn nói đàn ông VN hay bài bạc, rượu chè. Ủa đàn ông nào có tính như vậy chả thế, mắc chi đưa vấn đề chủng tộc vô đây.
Tôi biết ba chị khác cùng tuổi với tôi cùng trở thành độc thân cùng năm, người thì dở dang, người thì thành góa phụ như tôi vậy. Nói chung, tôi thấy ông Trời hình như sắp xếp sao đó, mà những người sinh cùng năm thường số phận cũng chẳng khác nhau là bao. Nhưng đó không phải là chuyện tôi muốn bàn tới. Hai chị trong bốn người chúng tôi đang có bạn trai người Mỹ và họ buồn hay vui tôi thật tình không biết nhưng họ và hai ông bạn trai người Mỹ đó vẫn còn chơi với nhau thì tôi cứ xem như cứ lạc quan cho vui vẻ cuộc đời đi.
Họ bàn nhau kiếm cho tôi và chị còn lại hai người đàn ông Mỹ nữa. Tôi không để ý lắm , buột miệng nói "ơ, cái ông Mỹ hàng xóm nhà em tốt với em lắm à". Một chị nói liền "Vô đại đi ". Tôi ngớ người: "Ủa chị nói vô gì chị em đang tán đồng người Mỹ tốt thôi, em có ý gì đâu ". Chị hiểu ý tôi cười vui vẻ "Họ tốt là có ý chứ ai tốt không, nói thiệt với em họ sợ mình bỏ lắm, bạn trai chị khóc với chị hoài khi hắn làm chị phật ý". Tôi ghẹo liền, "Ủûa vậy chị coi chừng cuộc đời ổng chứ bạn bè gì!" Chị đánh tôi cái chát "Nói đúng không à, coi chừng túi tiền ổng luôn". Tôi nghĩ có thể chị nói đùa.
Ai đùa sao cứ đùa. Làm gần 17 năm tại sở xã hội, ít nhiều gì tôi cũng có hiểu biết về rất nhiều dân tộc về tính cách và hoạt động xã hội của họ. Họ có nhiều tầng lớp tuỳ theo tình trạng kinh tế, văn hóa, và tôn giáo. Tôi chưa từng có ý nghĩ đến gần một dân tộc nào khác vì ngay cả với người Việt nam tại Mỹ đã có rất nhiều khác biệt về suy nghĩ, về sự vươn lên, về việc nuôi dạy con thành đạt hay chỉ ôm mộng làm giàu cho riêng mình.
Tôi gặp người bản xứ nào thì cũng nói chuyện vui vẻ, tôi không cho phép họ nhìn người mình thấp, và cũng chính vì điều đó mà tôi luôn phấn đấu giữ tư cách của mình. Ai sao cứ sao, với tôi họ phải tôn trọng vì tôi là phụ nữ Việt Nam. (dù tôi biết mình hơi cứng nhắc)
Thật tình tôi vẫn chưa hình dung ra được tôi chia xẻ được tới mức nào nếu tôi có một người chồng bản xứ. Những giới hạn tự do của hai nền văn hoá và những đạo đức cơ bản có thể giống, có thể khác nhưng với tôi đó còn là do sự cố gắng và do sự kết hợp của định mệnh nhiều hơn là sự tìm kiếm đơn phương, khi cuộc sống hiện tại của gia đình tôi thiếu một người đàn ông.
Tôi có tới hai người hàng xóm người bản xứ luôn sẵn sàng giúp tôi trong những công việc đàn ông làm theo như các ông ấy nghĩ. Nhưng với tôi, có việc nào được liệt kê hẳn là việc đàn ông hay việc đàn bà đâu. Leo lên thang nạo vét máng xối trước mùa mưa tôi cũng làm, cắt cỏ thì tôi mướn người cho nó đỡ cực thân.
Tôi mang con đi học đàn piano và học võ ba ngày trong tuần nhiều bà mẹ bảo tôi siêng vì không có ai phụ nhưng cứ nghĩ mà xem bà mẹ của vô địch bơi Olympic Michael Phelps dạy cậu được như vậy thì những bà mẹ độc thân như tôi hay những bà mẹ độc thân My,õ những người chỉ nghĩ đến tương lai của con cái chắc cũng được động viên rất nhiều và theo chân bà được.
Có thể trong những ngày mưa dầm, những ngày tuyết không lái xe được, tôi cũng sẽ chạnh lòng. Tuy nhiên việc lấy chồng là một chuyện lớn hơn nhiều so với những việc tôi phải làm hàng ngày đã quen và gần như nó không còn là sự bắt buộc đối với tôi như lúc tôi viết cái bài Lấy Chồng Tại Mỹ nữa.
Cơ hội đó đến với tôi một lần, ít nhiều gì tôi cũng đã trải qua và hiểu thực chất đời sống đó ra sao. Tôi thấy tự tin rất nhiều khi trong đời tự phân biệt được điều gì làm là bắt buộc, điều gì là lựa chọn, điều gì không cần suy nghĩ tới.
Và khi bản thân đã quyết định điều gì luôn tự nhủ sống hết lòng, hết tâm với điều đó thì mọi thử thách và khó khăn trong cuộc sống sẽ có cách vượt qua.
Dù bạn đang có người chồng cùng dân tộc hay người chồng Mỹ, hoặc Trung Đông, Hàn Quốc hay Châu Âu đi chăng nữa thì mối thông cảm không ngừng và sự tôn trọng lẫn nhau giữa hai người vẫn là điều kiện hàng đầu cho một hôn phối bền vững phải không.
Hình như cái tựa bài tôi đặt không còn là vấn đề quan trọng với tôi nữa, khi tôi kết thúc bài viết nàyï.

Không có nhận xét nào: