Mẹ Chẳng Dạy Tôi Yêu
Vành Khuyên
Đi vào đời
Mẹ chắng dạy tôi yêu
Mẹ để tôi tự nhìn mẹ yêu sẽ rõ
Một chồng, tám con
Hy sinh, chịu đựng, sớm chẳng nắng mặt trời
Đêm trăng soi rọi, là lúc mẹ với chậu đồ cả nhà
Và đàn con ngân nga bài học .
Cuộc đời khó nhọc
Cách yêu của mẹ làm tôi sợ vô cùng
Tôi đi vào đời, ung dung
Đi tìm người thương mình
Để người ta hy sinh, chịu đựng ....
Đời sống không tình yêu cho người ta
Cũng làm tôi chết đứng
Đôi khi tự thấy mình vô duyên khi bước chung đường
Tôi trở dửng dưng
Thấy mình trơ ra như hòn đá
Cuộc đời dù không vất vả
Tiếng yêu tự không còn
Tôi trở héo hon
Người thương tôi cũng héo hon không kém.
Mẹ chẳng dạy tôi yêu khi ra đời
Yêu kiểu tôi, yêu kiểu mẹ
Tự hỏi mình "Phải là yêu không đó ?"
Tôi sống đời chẳng thăm dò
Chẳng yêu đương làm gì nữa
Lúc héo, lúc tươi
Thấy mình vất vưởng bên đời ...
Ước gì mẹ đã dạy tôi yêu ....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét