Thứ Hai, 3 tháng 10, 2011

Viết

Viết
Vành Khuyên

Viết là niềm vui của tôi.
Tôi không viết để được khen, tôi không viết để tìm danh.
Tôi đã từng được khen, đã từng bị danh làm đổ đốn.

Tôi vẫn viết vì tôi ham viết.
Danh giờ không làm tôi mờ mắt.
Lời khen giờ cũng chẳng làm tôi ham viết chút nào .
Khi được khen lúc này tôi thấy chán, tự nhiền sợ lời khen đó lại đưa mình vào con đường nhắm mắt thì khốn.

Mỗi lần được khen, tôi bỏ site đi khá lâu, do bận rộn và do không còn hứng.
Gặp mấy người đã từng lừa hay làm tôi khốn đốn tôi lại thấy đau và không muốn vào nữa.

Hãy tôn trọng tôi nhé. Tôi muốn được viết, chả muốn gì cả.

Chỉ có vậy. Tôi giải toả những khúc mắt trong đời sống bằng cách viết.

Tôi không tìm gì hết. Đừng làm điều gì để tôi phải nghi ngờ bạn.

Có bạn hay không, đời sống của tôi vẫn là của tôi, bạn sẽ không bao giờ chiếm hữu được nó bằng những lời khen.

Người tôi quý tôi vẫn quý . Tôi đã không quý nữa thì gặp lại tôi sợ vô cùng, tôi có cả ngàn lý do để nổi sợ tồn tại dù trong đời tôi bước thẳng và chưa từng sợ ai.

Không có nhận xét nào: