Thứ Hai, 3 tháng 10, 2011

Than

Than
Vành Khuyên

Giờ tôi không còn bận tâm đến than thở. Than làm gì hả bạn. Cái gì tới sẽ tới. Không tới có chờ mỏi cổ nó cũng chẳng đi ngang cho mình nhìn chứ đừng nói tới phiên mình.
Mà tôi thấy cũng kỳ, người có tiền cũng than, không tiền cũng than. Người có hạnh phúc thì nhiều khi nhìn họ cũng đâu biết họ có hạnh phúc. Tôi không có ai, nói hạnh phúc người ta không tin, nói không người ta cũng không tin vì có đôi lúc họ thấy tôi phá lên cười như con điên vì thực sự đời sống nhiều khi đưa đến tôi những trò oái ăm đến không tưởng. Khóc có được gì, tôi cười đại cho qua chuyện, cười xong ngồi xuống suy nghĩ làm sao đối phó đến điên đầu có ai biết đâu. Nhiều khi không biết trong bụng tôi chỗ nào toàn không khí mà tôi cứ cảm trong người một sự trống trải tới cùng cực. Muốn lấy ngay sự trống trải ra bằng được cho nó đỡ khắc khoải mà cũng phải bó tay ngồi chờ nó thăm mình chán rồi nó đi chứ biết làm sao.
Nhiều lúc tôi thấy tôi hoàn toàn không có một quyền lực nào, cứ chờ hết vận này, vận kia, chỉ còn biết cám ơn một khắc an lành, một giây yên ấm, nó đến thì vui, nó không đến tôi chờ, sẽ chờ và chờ mãi .
Còn biết làm gì hơn hả bạn, nên tôi không còn than.
Chỉ còn biết chờ, chờ và chờ thôi bạn.

Không có nhận xét nào: