Thứ Tư, 30 tháng 12, 2009

Nhân xem Chuyên Đề Thơ của VTV4

Nhân xem Chuyên Đề Thơ của VTV4

Việt Nam không khá nổi .

Tôi xem chương trình của " Chuyên Mục Thơ " của đài VTV4 mà thất vọng vô cùng .

Một nhà thơ là bác sĩ , cũng tiếng tăm đó , hai nửa óc đều phát triển như nhau , thật đáng tự hào quá đi , nhưng lại phang ra một câu, muốn viết được phải đọc nhiều , chỉ thế thôi ư ? Ba láp , viết thơ hay sáng tác là những rung động từ trái tim , rồi khối óc thôi thúc , tôi viết vẫn viết , dù tôi ít có thời gian đọc , bố thằng nào bảo tôi không nên viết nữa nào .

Nói thế chả ai dám cầm cây bút lên khi trong cuộc đời chưa cầm được và đọc hết tới 5 tác phẩm như tôi .

Đúng là chôn sống thế hệ trẻ thiệt .

Còn cái bà nhà thơ gì nữa , bạn đọc gửi hai bài thơ , nhờ bả xem dùm , bả chê không còn chỗ mà nói , rồi gỡ gạc lại bằng cách nói có lòng yêu thơ và viết ra là cơ sở cần thiết rồi , còn phải rèn luyện .

Y chang , hồi còn ở Việt nam tôi cũng vì nghe ba lời khuyên tầm phào đó mà đếch dám viết . Cứ nhìn một nhà văn mà cứ như món đồ đắt tiền trong tủ kiếng chả dám rờ và chẳng bao giờ dám mơ mình mua được món đồ đó .

Mợ nó , cả dân tộc làm thơ , cả bao nhiêu thế hệ làm thơ , không phát huy thì thôi lại đem giết chết tinh thần của họ . Làm cứ làm , bộ làm thơ là muốn trở thành thi sĩ , bộ viết văn là muốn trở thành văn sĩ hết sao mà bảo người ta như thế .

Nên nhớ là nhiều khi văn chương dân gian còn hay gấp vạn lần văn chương bác học , lắm kẻ viết thêm vào ba cái tên địa danh ngoại quốc vào , viết cho u uẩn ra , rồi tự xem mình cao quý và có pha trộn kiến thức đông tây vào văn chương cho thêm phần giá trị . Thật là không phải .

Ha ha , tôi viết ra mà lòng buồn , buồn vô hạn, chợt nhận ra mình may mắn, ở chốn này , chả phải là nhà văn, nhà thơ gì tôi vẫn viết , họ bảo viết mà không cần ai hiểu là ngụy biện, ngụy biện cái khỉ gì , có ai chui vào óc tôi để dò xét từng đường đi nước bước tôi có để hiểu tôi đâu , cứ đọc không hiểu là chuyện thường , có gì là ngụy biện mà nói thế chớ .

Cảm nhận là do từng con người , từng cá nhân, người nào đó tôi không cảm nhận được là do tôi không cảm nhận được , nhưng tôi cũng đâu bài bác ai đó cảm nhận được đâu , chi mà phải đao to búa lớn với nhau .

Còn cái này mới vui , cứ làm như mình là cổ thụ rồi không bằng, tôi ghét cái suy nghĩ đó vô cùng, để cho người ta sống với bố ạ .

Cho người ta làm thơ , viết văn, để tiêu khiển, để xả như tôi , tuỳ hỉ , tạo sân chơi cho bạn trẻ , tạo điều kiện cho họ phát triển năng khiếu của họ , chi mà phải dập tắt mầm non như thế .

Trong số những bạn trẻ ngồi nghe bố ngày đó , tôi dám chắc khối người trở thành những tên tuổi lớn sau này đó , nếu họ không nghe lời bố nói mà trung thành với những rung động từ trái tim của họ và cầm chắc cây bút họ đang cầm .

Thế nhé .



Vành Khuyên

Không có nhận xét nào: