Thứ Sáu, 31 tháng 7, 2009

Có Những Điều

Có Những Điều
Vành Khuyên

Có những điều tôi biết, không phải về tôi hay bí mật của tôi mà người khác đến cả đời họ cũng không bao giờ biết được.

Có những điều mà tôi không biết, sẽ chẳng bao giờ biết nhưng những người xung quanh tôi đều biết hết vì cái đầu tôi khác họ và có muốn giống họ để biết những điều họ biết tôi cũng không bao giờ làm được dù có ráng đến đâu.

Khi bạn cười với một người, họ nghĩ bạn có tình ý với họ. Trời ơi trời, nụ cười là của cải dễ ban tặng nhất, cho dù không có người nhận hoặc cố tình cười với người nào mà người ta làm lơ, bạn cũng phải cho đi và không lấy lại được. Tình ý gì hả trời. Một tiếng hỏi, một câu chào không chỉ là xã giao, nó tiêu biểu cho con người của bạn, sinh ra và lớn lên trong cộng đồng, được xã hội và gia đình chăm chút, giáo dục. Dù bạn có lớn lên trong rừng, gặp muôn thú, muôn loài, khi nhìn nó, có phải bạn cũng cần có cái nhìn thân thiện, hoặc cái vẫy tay cho nó biết bạn thấy nó chứ bộ. Nếu không, nó cắn bạn ráng chịu à. Sống nơi nào, tối thiểu cũng có luật lệ và hoạt động cơ bản của cộng đồng đó.

Trong sở tôi, có những người gặp tôi cả năm, tôi cũng chào họ cả năm, họ không chào lại tiếng nào. Người chủ tôi nhắc tôi không được nhắc họ chào vì điều đó không bắt buộc. Trời, có phải là con người hay không. Tôi chào tất cả mọi người mà không cần chào lại, vì đã một năm người ta không chào tôi tôi vẫn làm đấy thây. Nhưng có điều tôi có quyền cho người ta là lập dị và tôi tỏ ra không tán thành về điều đó chứ. Đó là quyền cá nhân của tôi như quyền người ta không chào tôi vậy và cho tôi là kẻ không đáng chào vậy. Có gì khác nhau về cơ bản giữa hai điều đó đâu là ý kiến cá nhân.

Khi họ khóc, tôi lại an ủi. Nhưng khi tôi khóc, họ lên nói với chủ tiếng khóc của tôi làm phiền họ. Trời ơi trời, sự thật tôi thà sống với muôn thú không tiếng nói thay vì sống với con người mà phải nghe những điều trái tai như thế này.

Tôi không thể là cái máy có thể vặn qua vặn lại cười với người này, không cười với người kia. Chào người này, không chào người kia.

Tôi sinh ra là người Việt nam. Tiên học lễ, hậu học văn là phương ngôn nằm lòng của dân tộc tôi và của mỗi gia đình Việt nam. Dù tôi sống ở Mỹ, Ấn Độ hay Pakistan tôi vẫn là tôi, lễ độ kiểu đó. Làm sao khác được.

Nhập gia tuỳ tục là tuỳ những tục nào hay thôi chứ cái tục khinh người, ra vẻ ta đây tôi làm không được.

Bạn thấy tôi nói đúng chưa? Có những điều người xung quanh đều biết mà có đến cả đời sẽ không bao giờ tôi ngộ ra bạn ạ.

Không có nhận xét nào: