Thứ Tư, 3 tháng 3, 2010

Shock

Shock
Vành Khuyên

Tôi chẳng hơn ai, chẳng thua ai, tôi biết chắc như vậy. Trong đời cứ thẳng bước mà đi, không so sánh, đo bì vì được thua chỉ là cách nhìn của người đời chứ ai mà đo được hạnh phúc và sự hài lòng bên trong.

Nếu nói cứ phải nhìn theo và sống theo kiểu người khác thì có nhìn theo và bắt chước cả đời cũng không làm nổi vì người khác có phải là tôi đâu.

Đối với họ, con người là động vật, chỉ hơn loài thú là được sống trong xã hội có tổ chứ chặt chẽ hơn thì họ cứ việc. Tôi sống theo cách suy nghĩ của tôi và khi nhận ra tôi không có cùng suy nghĩ với họ thì đừng làm cùng với họ những gì họ nghĩ khác mà có thể dẫn tới kết quả không hay. Còn khá là họ nói ra, họ không nói còn chết dở. Tôi chẳng có gì phải hối hận, muộn phiền chi cho mệt vì có làm gì được nữa đâu. Tôi phải sống, nhìn thẳng vào đời, không còn phải cho tôi nữa mà cho những gì tôi tin là lẽ phải và bảo vệ nó.

Thù hận không phải cá tính của tôi, tôi hoà nhập với xã hội đang sống không có nghĩa là học theo họ những gì tôi hoàn toàn không thể, cứ sống theo cách của mình đã ai bắt bớ gì chưa.

Con người trong đời mãi làm khổ nhau và phải tự bảo vệ mình bằng cách khoác cái lớp áo mình đã từng khoác lên ngày xưa và họ cho đó là cách bảo vệ họ hay nhất. Tôi nhìn mà buồn nhưng có làm được gì đâu. Xã hội tiến hóa về khoa học, kỹ thuật và mọi nhu cầu vật chất tân tiến khác nhưng đã lùi về mặt tư tưởng, xa cách nhau mà cái cộng đồng nguyên thủy ngày xưa của họ được coi là mọi rợ lại văn minh hơn họ rất nhiều.

Shock là vậy đó.

Cho Một Ngày

Không có nhận xét nào: