Đợi Cuối Đường
Vành Khuyên
Tôi đứng đợi ở cuối đường
Người không thương đâu đây
Người tôi thương thì đâu chẳng thấy
Chả phải tại cái số không may
Chỉ tại kiếp này
Cô đơn là cái áo tôi phải mặc cho đến chết
Nhiều khi cười như muốn khóc
Lạ lùng sao người lại hiểu mình
Nhiều khi muốn ngã gục, không đứng lên
Người chẳng biết tự đâu ra lại đưa tay đỡ
Cuộc đời cứ lở dở
Chẳng biết đâu mà lần
Phân vân chẳng bao giờ hết phân vân
Chẳng bao giờ hết tự hỏi mình
Giây phút nào đây, ước mơ nào đây
Lại được sống trong những đam mê ngày ấy
Tình yêu trỗi dậy
Hạnh phúc trong tầm tay - tôi ngắm, nhìn
Cuối đường đợi ai? Tôi đợi một lòng tin
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét