Thứ Tư, 5 tháng 3, 2008

Số Phận

Số Phận

Ả nhớ rất rõ cái tối hôm ấy . Ả ngồi thật sát vào hắn, ôm chặt vòng bụng của hắn, bụng nhủ thầm " cái vòng bụng này ơi, mãi là của ta nhé " . Ả tận hưởng cái cảm giác thanh bình đó, ả tận hưởng cái giây phút tươi đẹp đó với tất cả tấm lòng vì ả biết rằng ả sắp rời nơi đây mà đi . Cái gì đang là của giây phút này không biết đến bao giờ mới lập lại . Ả nghe hắn thở, rõ thật rõ từng nhịp thở của hắn từ lồng ngực ra ngoài . Nghe sao mà thân thiết . Ả yêu hắn lắm . Yêu vô cùng . Yêu không ngờ . Yêu vô bờ vô bến . Công việc của hắn chỉ là biết im lặng, ngồi cho ả ôm, ôm tới chừng nào hết giờ, ôm tới chừng nào ả chán thì thôi, tới chừng nào ả cho phép về hắn mới được đứng dậy . Dù ả có phải chạy như ma đuổi sấn xổ vào ai trên đường, ả vẫn tự nguyện để được ở bên hắn mươi mười lăm phút nữa . Họ rất sợ phải xa nhau .

Ả và hắn . Như hai đứa khùng . Chà , yêu nhau mà không khùng lên thì có mà chưa yêu hay yêu chưa tới . " Anh không được la em khi em muốn ở thêm chút nữa " . Hắn ôn tồn " Anh sợ gia đình em la, lại khổ anh nữa thôi " . " Về thì về , anh không muốn gần em , anh không thương em , em không thèm gặp anh nữa " . Ả như con nít . Hắn gần với đứa con nít này ba năm nhiều lúc đã muốn đấm vào mặt ả, có lần cái nắm đấm đã chạm vào lỗ mũi ả , để ngay đó đúng hai giây mà ả chỉ cần nhìn hắn thách thức là hắn mềm lòng liền . Hắn đành quay đi, tự hạ hoả mình , bụng thầm trách " yêu chi cái bà chằn này, thôi nhịn bà nó cho rồi " ..

Hắn thương ả thật, yêu vô cùng, yêu, yêu và yêu lắm . Ả có những lúc khùng vô duyên tới độ hắn không thể nào quên mà có khi cái vô duyên đó lại kéo hắn lại với ả khi hắn muốn cắt đứt " em và anh không có hợp , mình xa nhau đi " . " anh cười với cái chị đó em gọi không quay lại " ả lớn tiếng . Hồi nào ? " em mơ thấy thế " . Hắn như trên trời rơi xuống " em ghen với anh ngay cả trong mơ " .. " em có ... " hắn tính nói có khùng mà sợ ả bậm môi bậm mắt giọng hắn vài cái nên phải nín thở để trôi cái chữ đó . Người hắn nóng lên, hắn tin sống trên đời cho tới lúc này, chưa từng thấy một người phụ nữ nào ngang tàng như ả . " Biến đâu thì biến, ông chả cần , vừa vừa phải phải thôi, ông còn chịu được " .

Chịu được chứ ? Chịu bao lâu .

Hôm qua sau 18 năm hai người nhắc lại mà buồn, mà cười . Ả cứ kể . Hắn cứ cười . Nếu họ nghĩ họ mất nhau và không còn ngồi cạnh nhau sau cái đêm đó, có lẽ ả đã không đi, ả sợ lắm , đời không còn hắn , đời mẹ gì nữa .

Vậy mà đã 18 năm . Một chớp mắt , một giấc mộng, một cuộc đời, một thoáng mây bay, một gì nữa cũng được .

Ả với hắn sau bao tiếng cười và tiếng thở dài đồng ý gọi là số phận . ....

Không có nhận xét nào: