Thứ Sáu, 7 tháng 3, 2008

For my very dear ... someone

For my very dear ... someone

Bà còn đâu nữa !

Bà gặp tôi trong sở, lúc nào cũng hỏi han, không hỏi ít cũng hỏi nhiều . Kỳ lạ là có người biết tôi nhưng vô restroom lại không biết . Còn bà và tôi là hai người kỳ cựu, bất kể restroom, hành lang hay bất cứ chỗ nào, gặp nhau là chào, gặp nhau là hỏi han . Bà buồn cho số phận của tôi nên quan tâm, tôi lại thấy nó chả có gì đáng quan tâm hơn căn bịnh đang hành hạ bà . Bà cố gắng đi làm, đến sở mỗi ngày . Tôi làm sai , trời, có nhân viên hearing nào tốt hơn bà, bà email cho tôi bảo sửa dùm . Lấy gậy đánh tôi vài gậy tôi vẫn phải sửa chứ đừng nói email .

Trưa nay khi nghe tin tối qua bà qua đời, tôi chẳng bất ngờ, chẳng biết trước . Cái lòng tôi nó lạnh như tiền khi thấy sống chết chẳng qua chỉ là cái chữ, người này ở đây ngày sau không còn nữa , nó như bản nhạc tôi nghe quen quá rồi mà sao cứ phải nghe đi nghe lại và không dám chán cứ nghĩ mình phải nghe vì nó là chuyện thường tình trong đời sống .

Bà ơi, từ những ngày đầu biết bà tại văn phòng đầu tiên tôi làm, tôi với bà đã chào nhau . Bà giữ cho tôi một lòng tôn trọng cho một người nhân viên da màu nhỏ bé có được niềm tin trên đời còn có một người hiểu tôi thật muốn được hoàn thiện trong cái xã hội nhiều màu da này . Bà tin tôi ngay cả những lúc chính tôi không dám tin vào mình . Bà dạy tôi phải giữ niềm tin đó bằng tiếng chào của bà mỗi ngày và tôi bất ngờ nhận ra sau khi nghe tin bà ra đi .

Tạm biệt bà nhé những gì giữa chúng ta vẫn còn đó và mãi được trân quý như trong thời gian suốt 14 năm vừa qua bà ạ .

Sincerely to Mrs Kathy Eyer .

Không có nhận xét nào: