Hai Mươi Năm
Vành Khuyên
Đã hai mươi năm
Nhìn lại mình
Tôi là ai?
Hai mươi năm trước, cô gái nhỏ, mất lòng tin vào đời
Đến một vùng đất mới hoang mang
Hai mươi năm sau, vùng đất ngày xưa
Thành địa đàng, vũng nước mắt
Đau thương thành con chữ long lanh
Xóa dấu đời thường đau xót
Người con gái thành thiếu phụ trung niên
Chẳng dịu hiền, chơn chất
Chẳng dáng vẻ chân thật
Đời cứ nhằm mà nhiếc, mà đá
Hai mươi năm sau, nổi nhục vì đàn ông chẳng ít đi
Lại nhục hơn rất nhiều dù trong lòng
Chỉ muốn tìm được một tình yêu vĩnh cửu
Những gì đang sở hữu
Lại là hiện thân của hạnh phúc thật tới không ngờ
Cười, nói, trút tâm sự từ trái tim
Chia xẻ với con như bạn
Ngày miên man
Đêm mắt ướt
Vạn sự khởi đầu nan
Hai mươi năm sau, người con gái ngày xưa thấy tự tin vào mình
Hơn bao giờ hết
Dù đời mỏi mệt
Vẫn cứ bước đi thẳng theo hướng mặt trời
Hiểu rằng đời vẫn chòng chành, chơi vơi ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét