Thứ Tư, 6 tháng 1, 2010

Buồn Vui Đời Thường

Buồn Vui Đời Thường
Vành Khuyên

Tôi hỏi một người bạn, chị à, tại sao cuộc đời em nhiều thứ không ai muốn mà nó vẫn xảy ra với em thế chị. Là một người viết, ham viết, muốn viết và phải viết bằng chính tâm lòng thật của mình nhưng có nhất thiết là phải thật sự trải qua mới viết được không?

Thấy tôi than, người bạn đó an ủi tôi, em nhìn xuống đi bao nhiêu người khổ hơn em đó. Cái triết lý quen quen nhưng tôi không hoàn toàn đồng ý. Người có tiền khổ theo cách có tiền, người có tình khổ theo cách có tình. Nếu nói như thế này, bất cứ người nào trong hoàn cảnh của mình cũng tìm ra lẽ khổ riêng khi người ta không hài lòng với hiện tại, cứ tập cho mình chấp nhận những gì mình đang có, chấp nhận vô điều kiện và tập quen với nó là hết khổ liền.

Thật sự nhiều cái là phải chấp nhận chứ không cần phải tập chi.

Năm 1975, cái năm cuối cùng gia đình tôi còn đủ cả thành viên.

Tới năm 1981, người anh thứ của tôi chết trên đường vượt biên. Cả tàu tất cả con nít còn sống, anh tôi chết đuối đau làm sao. Người anh tôi thương nhất chết ngay ngày rằm Trung Thu. Tôi không bao giờ chấp nhận điều đó vì năm nào mẹ tôi giỗ tôi cũng không ăn thứ gì bà cúng cả vì ăn là chấp nhận. Dù vậy tôi có bao giờ gặp lại anh tôi đâu. Trong đêm ngủ nằm mơ, tôi thấy anh tôi nằm võng trên đảo, cười huyên thuyên và nói chuyện với tôi rằng anh không về nhà đâu đến mà đau lòng vì anh chọn ở lại đó.

Tôi thì từ nhỏ, quấn quýt cha mẹ anh chị em. Dù không nói chuyện được với ai vì bản tính cô độc tôi vẫn mong gia đình tôi có ngày sum họp trọn vẹn, đầy đủ, cha mẹ mạnh khoẻ và thương yêu mình và mình thương yêu họ. Ngay cho tới lúc này, cha mẹ tôi vẫn còn giận tôi và không cho phép tôi lại nhà họ vì tôi luôn hành xử và đứng trên lập trường của mình như là một con người độc lập. Nhiều khi trong cuộc đời, bạn rất đau khổ khi phải làm điều gì đó dù bạn biết là đúng nhưng vẫn đau khổ. Tôi không dám bỏ cha, bỏ mẹ, nhưng cuộc đời thăng trầm quá, mỗi lần cha mẹ cho tôi về nhà họ, tôi đều mang theo những thăng trầm đời tôi theo mà họ phải trăn trở, đau khổ cho tôi, tôi đành chấp nhận không về nhà họ nữa khi quyết định mọi chuyện một mình dù trái ý họ cho họ có thể là buồn mà bỏ mặc tôi. Nhiều khi tôi bị hiểu lầm đến là đau đớn nhưng ai được sinh ra lại muốn mình vì có hiếu với cha mẹ mà làm con người thiếu lễ độ với người thân khi cha mẹ mình không thích người thân đó hả bạn. Làm một con người chân chính trong đời khó vô cùng và nhiều khi tôi phải trăn trở biết là bao lâu.

Nhiều khi lạc lõng trong đời quá, tôi đã từng phải viết những dòng thơ không mấy lạc quan

Why The World Is So Cruel
Vành Khuyên

The world is so cruel
Or people in it so cruel to themselves
They step on one another
They treat one another badly
To see all around suffered

Religions are shirts
Covering their hearts
Bad or good
No one knows until it unveiled

People cry in front of religious statues
Hope their lives better
It has been worse day by day
They keep praying like nothing happened

Laughing or crying
Just a single action
Represents inside out
No one cares about

So I tell you now
You are in a very cruel world
Keep your heart
Keep your soul
Don’t be cruel
Or else your humanity will be sold.

Viết vậy thôi chứ trong đời thường để đi cho trọn không nuối tiếc, tôi vẫn phải giữ cho mình những gì từng là của mình, những gì đã tìm lại được hay mới tìm được mà thấy phù hợp với đời sống hiện tại. Nhiều lúc hiểu ra không ai cho không mình thứ gì, tất cả mọi thứ mình nhận đều có giá của nó, không trả trước cũng phải trả sau dù khi tôi đưa mọi người thân, người quen thứ gì tôi đều không ra giá vì tôi không ra giá cho bất cứ việc gì tôi làm. Nhưng làm sao bắt mọi người và mọi thứ giống như mình nghĩ. Đau khổ riết rồi cũng phải tìm cách luồn lách tránh xa khỏi suy nghĩ làm mình buồn giữ mãi sao được mà giữ.

Một người bạn khác nghe tôi tâm sự cách sống của tôi lại cho rằng tôi đang sống như một nạn nhân mà không biết tận hưởng đời sống. Tôi hỏi bạn ấy hiểu theo cách nào. Người đó giải thích rằng vì tôi luôn thấy mình bị kỳ thị, bức xúc và tôi đã không chịu thay đổi suy nghĩ của chính tôi nên nó ra như vậy. Cũng đúng mà cũng sai. Trong đời sống tôi không ảo tưởng, tôi nhận ra đúng bản chất cuộc sống để mà đối phó thì tôi cho đó mới đúng là sống dù bản chất đời sống có lúc làm mình vui hay buồn. Cũng lòng vòng lại chỗ phải biết chấp nhận thôi. Thí dụ tôi thấy tôi hơn hẳn một người khác về kiến thức trong công việc mà người đó được nhận chức cao hơn khi tôi và người đó cùng nộp đơn thì bạn bảo tôi hiểu sao à. Tôi chỉ còn biết chấp nhận vì một lẽ nào đó người ta không thể đặt tôi ở vị trí tôi muốn dù họ biết tôi dư sức làm được và người khác dù yếu kém hơn tôi cũng có thể học hỏi và thích nghi được dù hiệu quả công việc ngay lúc ban đầu có thể không bằng nếu tôi làm. Nghĩ vậy là không ảo tưởng chứ biết nghĩ sao. Người ta có kỳ thị tôi thì người ta biết, tôi cần biết làm gì. Khi tiếp xúc trong công việc cái người nhận chức mới đó tự hiểu họ không bằng tôi khi có cơ hội tiếp xúc với tôi mà phải học hỏi thêm từ tôi những điều họ chưa biết cũng đủ chứng minh rồi.

Điều đó giải thích tại sao tôi làm cùng công việc suốt 17 năm trời không đổi. Tôi vẫn học thêm điều mới mẻ mỗi ngày trong cách hành xử với khách hàng, với đồng nghiệp và với người quản lý. Tập hiểu họ, thông cảm cho họ và quan tâm tới họ theo đúng nghĩ đồng loại mà tôi được học hỏi tại Hoa Kỳ, không đánh giá thấp ai và sẳn sàng học hỏi thêm điều mới mình chưa biết.

Thật sự khi bạn nộp đơn cho hai ba công việc mà bạn thấy đâu cũng không thâu nhận thì ngoài cảm giác lạc lõng ra bạn chỉ còn biết chấp nhận chứ làm gì khác. Ngay người bản xứ họ kỳ thị nhau về giới tính, tuổi tác thì nếu có chứng kiến kỳ thị màu da và chủng tộc ngay trước mắt thì cũng chỉ là suy nghĩ và hiểu ra rằng đó chỉ là đó chỉ là một trong các dạng kỳ thị chứ cũng không có gì quan trọng và lớn lao hơn. Con người trong xã hội mang những thành kiến riêng của mình khi đời sống hình thành, cái hay của họ là tự xoá bỏ những thành kiến đó khi nhìn thấy sự thật và ý nguyện tự làm mới họ mỗi ngày chứ không ai có thể làm điều đó thay họ được.

Nhiều người cắc cớ hỏi tôi là ai, tôi hiểu họ muốn nói tôi Việt hay Mỹ. Tôi không thể thay đổi màu da, màu mắt ( trừ khi đeo contact lens), tóc thì có thể nhưng cái mũi nói hộ thay tôi xuất xứ gốc của tôi thì bạn ơi, tôi chỉ còn cách trả lời với họ tôi là tôi với đầy đủ xấu tốt của một con người cầu tiến, luôn muốn học hỏi điều tốt, bỏ bớt điều xấu cho đời sống của chính mình để giúp đời sống này đơn giản đi thay vì con người cố tình làm cho nó phức tạp hơn.

Nếu là người bản xứ hỏi thì tôi trả lời rằng trong tôi có dòng máu Việt nam vẫn còn nóng bỏng vẫn mong người ta hiểu và tôn trọng đặc tính người Việt khi có cơ hội tiếp xúc với tôi.

Nếu là người Việt nam hỏi, tôi để họ tự nhìn và tự phán xét lấy. Tôi không sống với thành kiến và luôn tự tìm lấy cơ hội để vươn lên trong cái xứ sở không phải là của mình và đang tự tạo cho mình tất cả để sau cùng có thể hiểu được nó vẫn có thể là của mình nếu mình biết chấp nhận và sẳn sàng sống hết lòng, hết mình vì cuộc sống mình đang có nơi đây.

Dù thật sự đôi lúc tôi vẫn tìm ra cảm giác lạc lõng như thế này

Lost
Vành Khuyên


I get lost in this world
Feeling unbalanced
Falling down anytime

Why looking for a decent love is so hard
No need of money
No need of sex, just being casual, no luck anyway.

What people need is what people lost
When they found, they looked down on it
In front of my face, I witnessed shame

If you are wandering around like me
See my soul like yours
Take my hands with comfort.

Just smile at me when you see.
We are the same with grace
Of human beings who look for decent loves

You and me.

Dù tôi có chia xẻ những buồn phiền của mình với bạn bè chăng nữa, tôi vẫn có thể nhắc tới hai tiếng hài lòng và hạnh phúc đôi khi trong đời sống của riêng mình dù biết trong buồn vui đời thường có những điều không như tôi muốn và mong đợi bạn ạ.

Nên tôi luôn cầu mong cho tất cả mọi người luôn cảm nhận được hạnh phúc trong những gì mình đang có trong tầm tay.

Vành Khuyên

Không có nhận xét nào: